Hồ Chí Minh
Trình bày: Minh Vương
Lối
Khi đầu non hoang du, con đường mang tên Hồ Chí Minh. Con đường ấy quá nên chân lý, khi dân tộc chọn tên Hồ Chí Minh đặt cho thành phố. Thành phố này đã hóa lòng tin.
Vọng cổ
1. Thuở xưa khi đất nước còn nặng trĩu đêm đêm đời đã sáng trong tim của Bác, thành phố nôn nao nghe ngày mai ca hát, buổi tiễn người đi sóng nổi ngang…trời. Thành phố đứng rất cao đổi giấc chiêm bao báo trong đời. Ngọn lửa trăm năm máu xương nô lệ cháy bùng lên muôn triệu trái tim. Tâm hồn bay theo một cánh chim, cánh chim bay lên thành ngôi sao sáng. Mang tên người thành phố Hồ Chí Minh, nóp giáo ngang vai những ngày tháng Tám.
2. Kể từ đó ta không quỳ xuống nữa, mà đâu chỉ riêng ta ba triệu tâm hồn. Với miền Nam thành phố Hồ Chí Minh chớp lửa thành đồng. Khi Võ Thị Thắng nhìn xuống kẻ thù nụ cười chiến thắng, áng mây hồng bỗng chớp sấm mùa xuân. Lê Văn Tám đốt thân mình ngọn đuốc sống vinh quang và anh Trỗi hiêng ngang bước lên bãi bắn. Trời trong xanh tin anh áo trắng sáng giữa đời ngọn lửa trái tim.
Lối
Sài Gòn của những đêm không ngủ, hát cho đồng bào nghe tuổi trẻ Việt Nam. Tự do là chai xăng đánh cả giặc, giữ cả mái trường và giữ mẹ. Thật anh hùng dáng đứng giải phóng quân.
Vọng cổ
4. Buổi ta xuống đường Trần Văn Ơn ngâm thơ và Nguyễn Thái Bình trỗi nhạc, trong ngục tối xiềng gông cũng long lanh tiếng hát dù áo nát vai máu bầm qua khóe mắt vẫn thấy ngày mai rực đỏ chân…trời. Bom rải thảm chưa rơi trên đường phố, cớ sao máu trào lên cổng bắn tơi bời. Ngày tranh đấu vững hừng hực đỏ, lửa bừng lên từ những nấm tay chai. Những bàn tay nối trống bốn mươi, bàn tay vỗ sóng Bạch Đằng sát thát. Đuổi nô lệ chén cơm dằm nước mắt, hạt đau thương rõ máu tâm hồn.
5. Thưa mẹ, không ngựa sắt, con cũng vươn vai làm Phù Đổng khắp đầu non vạn kiếp oán hờn. Ta đứng thẳng mặt trời đứng bóng, mắt trong veo nhìn xuốt chặng đường. Ta rực rỡ bởi ta cao hơn cái chết đứng ngang tầm thế hệ tương lai. Ngục tối hóa chiến trường đầy hương sắc mùa hoa. Ôi hạnh phúc được làm đứa con thành phố. Được lao tới như ngòi thuốc nổ, được bình yên như viên núi đó xây đời.
6. Bác sẽ đến trong thành phố Bác, bát ngát mây trời dìu dịu hương sen. Ngước mắt nhìn tóc mẹ lại xanh tươi rói cuộc đời mỗi niềm hạnh phúc. Không ngọc bích, kim cương, đá đỏ bằng ba triệu trái tim rực đỏ lời thơ. Không có gì quý hơn độc lập, tự do, chúng con xây dựng thành phố Hồ Chí Minh to đẹp đàng hoàng. Mẹ đã hóa mùa xuân mãi mãi, sáng trời gần sáng những trời xa. Dựng nguyên thủy cây ba ngàn tuổi náo nức xuân về khắp trổ hoa.